tâm sự sinh viên ngành y
CHƯƠNG TRÌNH TUYỂN DỤNG SINH VIÊN MỚI RA TRƯỜNG. Tokyo Deli. Từ 7.500.000 đến 12.000.000. Hồ Chí Minh. Hạn nộp: 31/08/2022.
Trao giải cho các đội dự thi đạt giải tại cuộc thị "sinh viên với ý tưởng khởi nghiệp năm 2022" Tại vòng chung kết đã diễn ra các hoạt động trưng bày sản phẩm với nhiều ý tưởng độc đáo, với sự làm việc công tâm và chuyên nghiệp, ban giám khảo đã chọn ra các đội thi xuất sắc giành được giải
SINH VIÊN Y "TRẦM CẢM" VÌ KIẾN THỨC TRƯỜNG Y QUÁ NHIỀU Sẵn sàng tâm hồn đẹp Vào những ngày nhàn rỗi này, khuyên chân thành nếu bạn là sinh viên y, thì nên đọc thêm các cuốn sách hoặc những bài viết đa chiều về ngành y để hiểu, và cũng để chuẩn bị cho con đường của mình. Và tuy nhiên đọc thì vẫn nên chắt lọc thông tin thật chính xác nhé.
Thư ngỏ về sự ủng hộ, đồng hành cùng Ngành Y tế trong công tác phòng, chống dịch. viện đa khoa huyện Minh Hóa và Trung tâm Y tế huyện Tuyên Hóa năm 2021 bằng hình thức xét tuyển sinh viên tốt nghiệp xuất sắc, cán bộ khoa học trẻ Thông báo tuyển dụng viên chức
đh quốc gia hà nội vừa cho biết, năm học 2022-2023, cơ sở tại hòa lạc sẽ đón toàn bộ sinh viên năm nhất của trường đh y dược; toàn bộ khối ngành sư phạm của trường đh giáo dục; sinh viên năm nhất của 5 ngành (ngôn ngữ anh, tự động hóa và tin học, kỹ thuật hệ thống công nghiệp và logistics, công nghệ tài chính và kinh doanh số, công nghệ thông tin …
Frau Mit Hund Sucht Mann Mit Herz. Hãy đăng ký thành viên để có thể dễ dàng hỏi bài, trao đổi, giao lưu và chia sẻ về kiến thức Diễm Mỹ Thành viên cấp 1 Tham gia ngày 11/10/14 Bài viết 236 Đã được thích 17 Điểm thành tích 18 Giới tính Nữ TNTS Trong một lần giảng dạy ở một lớp năm thứ tư bậc đại học, tôi để ý đến một em sinh viên người dân tộc. Em được địa phương cho đi học theo diện cử tuyển, nghĩa là sau này sẽ quay về phục vụ địa phương. Thông thường, em sẽ nhận được nhiều ưu tiên, chiếu cố, nhưng tôi đã không làm thế với em. Lý do câu chuyện xin được giải thích sau đây...Minh họa DAD Hồi đó, tôi dạy hai tín chỉ, đó là hai tín chỉ đúp, mỗi môn 45 tiết, trong đó quan trọng nhất là khâu thực hành. Phải thực hành thì mới có kỹ năng, điểm thực hành trong lớp cũng quan trọng ngang tầm điểm thi tốt nghiệp. Tôi rất quý em sinh viên ở chỗ tính em hiền lành, ít nói. Tuy nhiên, tôi cũng rất lo cho em ở chỗ bài tập trong lớp em chưa bao giờ đạt điểm 6 đã vậy em còn vắng một vài buổi lên lớp. Mà cái khoa chúng tôi dạy là để có những nhà báo thực thụ, những trưởng phó phòng văn hóa thông tin, những biên tập viên, những cán bộ lãnh đạo tuyên giáo quận huyện... cho địa phương sau này. Tôi hẹn gặp em một giờ riêng ngoài lớp, nói chuyện thân mật. Đại để, tôi nói muốn trở thành một cán bộ tốt cho địa phương, em phải có kiến thức, học hành phải nghiêm túc. Hãy quý tấm lòng và niềm tin của các vị lãnh đạo địa phương cho em đi học cử tuyển mà tập trung cho việc học tập. Tôi sẽ đánh giá em công bằng như ứng xử với bao nhiêu sinh viên khác, hoàn toàn không chiếu cố gì, mong em thông cảm. Có lẽ hiểu ra điều tôi nói, em học tốt hẳn lên. Đầu tiên là em không vắng học. Điểm thực hành trong lớp, em đạt yêu cầu; điểm thi tốt nghiệp, em đạt yêu cầu. Hỏi ra ở những môn khác, em đều có điểm đạt yêu cầu dù không cao lắm. Em tốt nghiệp cử nhân từ một trường danh giá nhất của đất nước này mà không “nợ” một môn nào cả. Tôi tin rằng 5 năm qua sau khi ra trường, em đã trở thành một cán bộ có kiến thức, đang tận tụy làm việc để phục vụ cho bà con dân tộc quê nhà mình. Tôi không máy móc để nói rằng văn bằng quyết định trình độ văn hóa và phẩm chất đạo đức một con người. Tôi tin rằng một người học hành tử tế, đi lên bằng chính năng lực của mình mà không cần xin điểm hay mua điểm, đắc thủ một số kỹ năng nghề nghiệp nhất định thì con người ấy có thể trở thành một cán bộ có phẩm chất, có năng lực sau này, bởi sau cái học trong nhà trường, còn có cái học do nghề dạy nghề đem lại nữa. Riêng đối với khoản điểm - một thước đo cần thiết nhưng lại không đạt được độ chính xác lý tưởng, thì tôi xin bàn lại. Tôi vẫn nghĩ rằng cần chấm dứt chế độ điểm ưu tiên trong tuyển sinh cũng như trong xét tốt nghiệp đại học, nhất là ở ngành y. Đất nước đã phát triển hơn 40 năm; ngành giáo dục - đào tạo đã khẳng định hoạt động bài bản 40 năm; học sinh sinh viên được học hành như nhau; chuyện chăm lo về mặt chính sách đã được làm rất tốt. Những điều đó là nền tảng để cho phép chúng ta nghĩ đến một cách đánh giá công bằng theo lối thông thường nhất của các nền giáo dục tiên tiến. Duy trì chế độ điểm ưu tiên trong sự nghiệp giáo dục đào tạo, đặc biệt là trong các trường y khoa chừng mực nào đó là không công bằng so với các em học sinh sinh viên bình thường khác và vô tình tạo ra những con người chưa đủ trình độ, năng lực có thể trở thành sức ì trong những cơ quan y tế và bệnh viện sau này. Tôi cũng không đồng tình với quan điểm cho “thiếu nợ” một số môn học trên đại học. Một sinh viên được cử tuyển hay thi đậu vào lớp chính quy, một cán bộ đi học văn bằng 2, một cán bộ học tại chức là phải học và thi đạt yêu cầu các môn học mới được công nhận tốt nghiệp. Việc cho “thiếu nợ” một vài môn nhưng vẫn cho người ấy ra trường là không công bằng đối với những người học hành và thi cử tử tế. Ở chừng mực nào đó, sự “thiếu nợ” ấy rất nguy hiểm, cứ y như chuối non giú ép, chưa đủ trình độ, năng lực mà vẫn được bổ nhiệm vào những chức vị quan trọng là có hại cho guồng máy nhà nước. Báo chí thông tin có những người đi học y khoa mà “nợ” một vài môn, kéo dài cả mười năm chưa trả được, thật đáng ngại. Muốn trở thành bác sĩ để phục vụ nhân dân và có thể có một đời sống tốt hơn là ước mơ chính đáng của hàng vạn học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông. Thế nhưng để trở thành sinh viên y khoa, em học sinh phổ thông bắt buộc phải giỏi ngoại ngữ. Ngoại ngữ ở đây có nghĩa là tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng La tinh. Giáo trình y khoa tiên tiến nhất của thế giới đều viết bằng ngoại ngữ, dược điển cũng viết bằng ngoại ngữ, các tên bệnh được viết có ghi chú thêm tiếng La tinh. Em nào muốn làm bác sĩ thì bản thân phải giỏi ngoại ngữ, đừng có đặt nặng vào thân thế gia đình mà không học ngoại ngữ, chờ được cử tuyển và hy vọng điểm ưu tiên. Và nên nhớ một điều tiên quyết là bác sĩ là người chuyên tâm chữa bệnh cứu người chứ không phải làm bác sĩ là để mở phòng mạch khám riêng kiếm mỗi ngày vài ba triệu đồng bạc. Nếu em không giỏi ngoại ngữ và hiểu chưa đúng thiên chức người bác sĩ thì tôi thành thật khuyên em đừng nên thi vào trường y. Trong khái niệm bác sĩ thì chữ “bác” có nghĩa là sâu và rộng. Kiến thức và kỹ năng thực hành y học của người bác sĩ càng sâu rộng càng tốt cho bệnh nhân. Cho nên, xã hội không thể chấp nhận một bác sĩ ghi chẩn đoán tên bệnh là “Cảm, ho, sổ mũi”. Cảm, ho, sổ mũi không phải là bệnh mà là biểu hiện của một hay vài thứ bệnh khác. Xã hội cũng không chấp nhận một viên bác sĩ ghi tên biệt dược theo kiểu Pê-ni-xi-lin, Xtơ-rép-tô-my-xin. Xã hội cũng không thể chấp nhận một bác sĩ khi ra toa mà không hỏi người bệnh các câu câu phổ thông như “Ông bà có bao giờ đau bao tử không?”; “Chị đang có thai hay không?”. Bất cứ cho thuốc chữa trị bệnh gì, người bác sĩ cũng phải hỏi các câu đó bởi với người có tiền căn bao tử thì phải cho thuốc khác, với phụ nữ đang mang thai thì phải cho thuốc khác. Trong 40 năm qua, y học VN đã có những tiến bộ thật tuyệt vời. Các ca mổ tách đôi những cặp song sinh, cấy ghép phủ tạng, thụ thai trong ống nghiệm, cấp cứu những trường hợp bị thương chí mạng... rất xứng đáng được ghi vào y văn thế giới. Tuyệt vời hơn nữa là các bệnh viện tuyến tỉnh và huyện đã thành công với những ca mổ nội tạng, ca khó, trả lại được đời sống cho bệnh nhân. Thế nhưng, vẫn còn đó những việc làm không hay như mổ lộn vết thương, chẩn đoán sai bệnh lý, thiếu kỹ năng và kinh nghiệm can thiệp nhanh khiến người bệnh tử vong làm phát sinh kiện tụng. Một cử nhân tốt nghiệp từ một ngành khoa học xã hội nhân văn ra - thí dụ như cử nhân báo chí truyền thông chẳng hạn, nếu tay nghề yếu thì viết không hay, bình luận về âm nhạc chưa sâu, làm tuyên truyền cổ động chưa tốt, không đưa được hoạt động văn hóa nghệ thuật của địa phương lên... Những cái non yếu đó suy cho cùng cũng không làm chết ai. Thế nhưng một bác sĩ ra trường mà chẩn đoán sai bệnh; đau ruột thừa mà chẩn ra đau trực tràng, viêm đường hô hấp trên mà chẩn ra viêm phổi mạn tính, bị viêm bao tử nặng mà cứ cho uống aspirin... thì có thể làm chết bệnh nhân như không. Sinh mạng con người nằm trong tay viên bác sĩ chứ không nằm trong tay anh cử nhân báo chí truyền thông. Mười sáu năm trước, tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống, đi đứng khó khăn, chân trái muốn teo cơ, chạy xe gắn máy không được. Tôi vào một bệnh viện điều trị suốt 45 ngày, làm cả thủ thuật chích dectancyl vào cột sống nhưng đi đứng vẫn chưa ổn. Các bác sĩ bảo tôi mổ nhưng tôi không đồng ý, xin về. Một người bạn thân đưa tôi ra ông thầy lang chuyên trị trật đả ở ga Mương Mán Hàm Thuận Nam, Bình Thuận. Ông lang xem phim, bảo tôi cởi đồ nằm sấp xuống và “sắp xếp” lại cột sống của tôi. Ông dần cho tôi 60 phút, cảm giác đau tưởng có thể la làng la xóm. Khi xong việc, ông bảo tôi đứng lên ngồi xuống 20 lần cho ông xem. Trời ạ, tôi làm 20 lần “thụt dầu” như vậy trót lọt, điều mà trước đó một giờ tôi không thể làm được dù chỉ một lần. Mười sáu năm nay, tướng đi của tôi khá ngay ngắn, ra vẻ một vị lão gia tươi tỉnh !. Tôi không so sánh nhưng thật tâm là tôi kính phục và biết ơn ông lang ấy!... Nguồn Bài viết mới nhất Chia sẻ trang này
Tâm sự của những người làm việc trong ngành Y Dược, nơi chia sẻ tâm sự của những người làm nghề Y, câu chuyện của sinh viên ngành Y. 5 bí kíp sống còn cho sinh viên Y Dược những năm tháng học trường Y Tháng Chín 23, 2019 Tâm sự ngành Y Làm thế nào để vượt qua những khó khăn trong những năm tháng học trường Y, cùng tham khảo những bí kíp của các cựu sinh viên Y Dược sau đây. Đọc thêm » Chia sẻ kỹ năng giao tiếp cho Điều dưỡng viên chăm sóc người cao tuổi Tháng Tám 21, 2019 Tâm sự ngành Y, Tin Giáo dục Kỹ năng giao tiếp là rất quan trọng đối với Điều dưỡng viên, đặc biệt khi đối tượng được chăm sóc là người cao tuổi. Sinh viên Cao đẳng Điều dưỡng cần học được kỹ năng khi giao tiếp với người cao tuổi như sau. Đọc thêm » Công việc hàng ngày của Điều dưỡng viên tại bệnh viện là những gì? Tháng Sáu 7, 2019 Tâm sự ngành Y, Tin Giáo dục Điều dưỡng viên là nghề nghiệp được nhiều bạn trẻ định hướng lựa chọn, sau đây chúng ta cùng tìm hiểu những công việc của một Điều dưỡng viên tại bệnh viện là những gì. Đọc thêm » Con gái học ngành Y Dược dễ lấy chồng? Tháng Năm 23, 2019 Tâm sự ngành Y Y Dược được xem là một trong những ngành nghề cao quý nhất và đặc biệt những cô gái theo học lĩnh vực này luôn có một sức hút đến lạ kỳ với biết bao chàng trai. Đọc thêm » Tổng hợp những lời chúc hay và ý nghĩa nhân ngày Thầy thuốc Việt Nam Tháng Hai 28, 2019 Tâm sự ngành Y, Tin Giáo dục Ngày 27/2 được chọn làm ngày Thầy thuốc Việt Nam, là ngày tôn vinh những Y, Bác sĩ, Dược sĩ và những người đang công tác trong ngành Y tế nói chung. Đọc thêm » Dược sĩ Pasteur tư vấn những loại thuốc nên dự trữ trong nhà dịp Tết Tháng Hai 1, 2019 Tâm sự ngành Y, Tin Tức Ngành Y Dược Để phòng những trường hợp cấp bách trong những ngày Tết, mỗi gia đình nên dự trữ sẵn trong nhà một số loại thuốc thông dụng sau. Đọc thêm » Top 5 con giáp ngành Dược thoát ế thành công trong năm 2019 Tháng Một 29, 2019 Tâm sự ngành Y Theo tử vi năm 2019, những Dược sĩ thuộc những con giáp dưới đây sẽ có đường tình duyên rất sáng sủa, cơ hội thoát ế là rất cao. Đọc thêm » Dược sĩ tuổi nào đón nhiều tài lộc, may mắn nhất năm 2019 Tháng Một 28, 2019 Tâm sự ngành Y Được thần tài phù hộ, Dược sĩ thuộc những con giáp dưới đây sẽ gặp may mắn và phát tài phát lộc nhất trong số 12 con giáp năm 2019. Đọc thêm » Sinh viên ngành Y “Học muốn bệnh, thời gian đâu mà yêu” Tháng Mười Một 10, 2018 Tâm sự ngành Y Dạo một vòng quanh các fanpage của sinh viên các trường Y Dược không khó để bắt gặp chủ đề muôn thuở “học Y thì thời gian đâu mà yêu” nhận được những chia sẻ đồng cảm của rất nhiều nữ sinh. Đọc thêm » Những tư thế ngủ “bá đạo” của sinh viên ngành Y Tháng Mười Một 9, 2018 Tâm sự ngành Y Những hình ảnh sinh viên khoác áo blouse nằm co ro trên ghế, hành lang... tìm giấc ngủ chập chờn trong ca trực ở bệnh viện đã trở nên quá quen thuộc đối với những người làm ngành Y. Đọc thêm » Cuộc sống sinh viên ngành Y và những chuyện chưa kể Tháng Mười Một 8, 2018 Tâm sự ngành Y Có rất nhiều lời đồn, những câu chuyện đã trở thành kinh điển của sinh viên ngành Y, nhưng sự thật là con đường trở thành y bác sĩ ngoài những gian nan còn có vô vàn điều thú vị và ý nghĩa. Đọc thêm » Con gái học ngành Y Dược liệu có tàn phai nhan sắc? Tháng Mười Một 5, 2018 Tâm sự ngành Y 01 “Gái học Y Dược là ế và dễ bị tàn phai nhan sắc” liệu điều này còn đúng khi bạn xem những hình ảnh mà Trường Cao đẳng Y Dược Pasteur tổng hợp dưới đây. Thời gian thực hành để được cấp chứng chỉ hành nghề Điều dưỡng … Đọc thêm »
Phạm Tất Thành, sinh viên lớp K48F, Trường Đại học Y-dược Thái Bình, thăm khám bệnh nhân COVID-19 tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh NVCC Năm 2021, khi đại dịch COVID-19 càn quét qua nhiều tỉnh thành, số ca nhiễm tăng vọt nhanh chóng, lực lượng y tế quá tải, hàng nghìn sinh viên ngành y đã viết đơn tình nguyện lên đường đến tâm dịch để kịp thời hỗ trợ người dân, giành giật mạng sống cho họ từ tay tử thần. “Lớp lớp thế hệ cha anh đã lên đường đánh giặc để bảo vệ Tổ quốc thì thế hệ thanh niên hôm nay cũng sẵn sàng chiến đấu với kẻ thù vô hình để bảo vệ sức khỏe cho người dân. Đó là sứ mệnh của người thầy thuốc, cũng là sứ mệnh, nhiệt huyết, tinh thần xông pha và cống hiến của tuổi trẻ,” Phạm Tất Thành, sinh viên lớp K48F, Trường Đại học Y-dược Thái Bình nói. Sứ mệnh nghề nghiệp và tuổi trẻ Tháng 7/2021, giữa lúc Thành phố Hồ Chí Minh đang là tâm dịch nóng nhất của cả nước, theo lời kêu gọi của Đoàn trường Đại học Y-dược Thái Bình, Thành viết đơn tình nguyện vào Nam chống dịch dù em mới chỉ là sinh viên năm thứ ba và chưa có nhiều kinh nghiệm nghề nghiệp. “Viết đơn xong em cũng khá run và căng thẳng, nhưng em nghĩ mình phải lên đường, đó là sứ mệnh của nghề nghiệp và tuổi trẻ. Điều khó khăn nhất là sự phản đối của bố và em phải thuyết phục mấy ngày bố mới đồng ý,” Thành nhớ lại. Với sinh viên Nguyễn Thị Huệ, Trường Đại học Y-dược cổ truyền thì “em cảm thấy việc mình đăng ký đi vào tâm dịch không phải là tình nguyện mà là trách nhiệm. Vì thế, em không xin phép mà chỉ thông báo với bố mẹ. Bố mẹ em đã khóc như mưa nhưng không cấm cản…” Sinh viên Nguyễn Thị Huệ lấy mẫu cộng đồng tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh NVCC Trước khi tham gia chống dịch ở Thành phố Hồ Chí Minh, tháng 5/2021, Huệ đã là một trong 34 sinh viên của Đại học Y-dược cổ truyền tình nguyện đến hỗ trợ tâm dịch Bắc Giang. Hình ảnh cô nữ sinh trong đồ bảo hộ kín mít với dòng chữ “FB Huệ Nguyễn, chưa có người yêu” viết trên cánh tay đã “đốn tim” cộng đồng mạng. Theo Huệ, do mặc đồ bảo hộ kín mít nên mọi người phải viết tên lên áo để nhận diện. Những câu chữ vui vui, ngộ nghĩnh cũng giúp em và các bạn vơi đi những áp lực trong công việc khi liên tục phải đi lấy mẫu xét nghiệm trong những ngày nắng nóng lên đến 40 độ C ở Bắc Giang. Nhưng những khó khăn ở Bắc Giang chỉ là rất nhỏ so với khi vào tâm dịch Thành phố Hồ Chí Minh. Ngày nhận tin con gái lại khoác balo đi chống dịch, Huệ bảo, mẹ em đã khóc rất nhiều vì thương và lo lắng cho cô con gái nhỏ vốn được cưng chiều, chỉ biết có học hành, không phải làm việc gì nặng nhọc. [Phát động thi đua đặc biệt tuổi trẻ Việt Nam chung sức chống dịch] “Nhưng khi đặt chân đến Thành phố Hồ Chí Minh, thấy được sự khó khăn của người bệnh, sự vất vả vì quá tải của đội ngũ cán bộ y tế, em càng thấy được ý nghĩa to lớn của việc mình đang làm, thấy quyết định của mình là đúng đắn. Người dân thực sự đang rất cần mình,” Huệ nói. Giành giật với tử thần Nếu ở Bắc Giang, Huệ và các bạn chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ đi lấy mẫu thì ở Thành phố Hồ Chí Minh, em phải làm việc độc lập hơn, đảm nhiệm mọi vị trí công việc, từ liên hệ lấy mẫu cộng đồng, tư vấn tổng đài cho F0, tham gia cấp cứu và cả việc đi nhận tro cốt của người bệnh xấu số về giao lại cho người thân. Không phải là chuyến đi ngắn hơn 10 ngày như ở Bắc Giang, Huệ và các bạn đã cùng Thành phố Hồ Chí Minh chống dịch trong suốt gần ba tháng. Không chỉ có vai trò là sinh viên hỗ trợ mà em phải làm việc như một cán bộ y tế thực sự với cường độ lớn, từ sáng đến đêm, những giấc ngủ vội chập chờn giữa những ca cấp cứu. Cường độ làm việc cao, mỗi ngày đều từ sáng đến tối muộn...Ảnh NVCC Được tăng cường cho Trạm y tế Phường Tân Hưng Thuận, Quận 12, Huệ và các cán bộ y tế ở trạm phải ngủ lại ngay tầng 1 thay vì ở khách sạn để có thể hỗ trợ điều trị kịp thời cho các F0 bất kể ngày đêm. Chỉ hơn 10 người nhưng phải chăm sóc cho khoảng 700 F0 trên địa bàn. “Có đêm chúng em nhận được cuộc gọi cấp cứu lúc ba giờ sáng. Mọi người lập tức bật dậy, mặc đồ bảo hộ và lên đường ngay. Nhưng khi gần đến nơi thì người nhà bệnh nhân báo không cần đến nữa, vì người bệnh đã ra đi… Cảm xúc lúc đó rất khó diễn tả, đau buồn vô cùng, thấy mình thật sự bất lực và sự sống quá mong manh…” Huệ xúc động kể. Ba tháng ở Tân Hưng Thuận, các F0 được Huệ và các cán bộ y tế của Trạm chăm sóc từ khi bắt đầu phát hiện dương tính, tư vấn điều trị cho họ, trực tiếp cấp cứu, đưa họ đến khu điều trị trong trường hợp bệnh nhân nặng. Gắn bó cả quá trình điều trị với người bệnh nên Huệ bảo, mỗi sự ra đi đều là một nỗi ám ảnh rất lớn với em. “Câu hỏi em nhận được nhiều nhất khi tư vấn là Bác đi mấy hôm? Em luôn phải động viên bệnh nhân chỉ điều trị vài hôm sẽ về. Nhưng khi gác máy, một cảm giác buồn đau, trống rỗng, khó chịu xâm chiếm vì em biết, nhiều người trong số họ sẽ không thể trở về,” Huệ buồn bã kể. Phút nghỉ ngơi ngay trên ghế đá của sinh viên Phạm Tất Thành. Ảnh NVCC Trong khi đó, Phạm Tất Thành, sinh viên lớp K48F, Trường Đại học Y-dược Thái Bình lại được điều động hỗ trợ cho khu cách ly F0 tập trung tạm thời của quận Tân Phú. Công việc của em mỗi ngày là phát cơm, lấy mẫu, thăm khám, điều trị và phân loại bệnh nhân để đưa đến các điểm điều trị phù hợp, ban đêm trực cấp cứu. Khu cách ly là một trung tâm thiếu nhi, bệnh nhân ở các tầng trên, cán bộ y tế như Thành ngủ ở sàn tầng một, là không gian thoáng nên mỗi lần mưa lại hắt ướt cả chỗ nằm. Cường độ làm việc cao, điều kiện ăn ở thiếu thốn, thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, nhưng mọi cán bộ y tế đều nỗ lực làm việc hết mình vì người bệnh. Thường xuyên tiếp xúc với F0, Thành bị phơi nhiễm và dương tính. Phải chuyển lên tầng trên cách ly cùng các F0, Thành lại là cán bộ y tế túc trực 24/24 với các bệnh nhân, thăm khám và kịp thời sơ cấp cứu cho những trường hợp trở nặng. Sống giữa tâm dịch, khi số ca nhiễm tăng cao và trường hợp bệnh nhân tử vong là khó tránh khỏi. Lần đầu tiên Thành phải chứng kiến bệnh nhân qua đời ngay trước mắt mà không thể giành giật lại mạng sống cho họ, dù cả ê kíp đã nỗ lực hết sức, người bóp bóng, người ấn tim… “Cảm giác vừa bất lực, vừa dằn vặt. Em cảm nhận rõ sự khốc liệt của dịch bệnh, khi chỉ vừa mới vài phút đây thôi đã mất đi một mạng người, lằn ranh sự sống và cái chết trong tích tắc…” Thành chùng giọng nói. Không chỉ tham gia cứu chữa người bệnh, sinh viên Nguyễn Ngọc Hà còn đi phát cơm cho người vô gia cư tại Thành phố Hồ Chí Minh. Ảnh NVCC Không chỉ làm công tác của cán bộ y tế, đi lấy mẫu cộng đồng, trực tổng đài, cấp cứu F0 tại nhà, Nguyễn Ngọc Hà, sinh viên lớp K46C, Đại học Y-dược Thái Bình còn đi xin và phát cơm từ thiện cho người nghèo. “Khoảng thời gian gần ba tháng tham gia chống dịch ở Thành phố Hồ Chí Minh không quá dài, nhưng cũng không quá ngắn, đủ để những sinh viên ngành y như em có những trải nghiệm không thể quên trong cuộc đời. Chúng em hiểu và trân quý hơn nghề nghiệp, trân quý hơn mỗi phút giây cuộc sống và hiểu rằng sống là cống hiến, sống là cho đi…” Hà xúc động nói./.
TNTS Trong một lần giảng dạy ở một lớp năm thứ tư bậc đại học, tôi để ý đến một em sinh viên người dân tộc. Em được địa phương cho đi học theo diện cử tuyển, nghĩa là sau này sẽ quay về phục vụ địa phương. Thông thường, em sẽ nhận được nhiều ưu tiên, chiếu cố, nhưng tôi đã không làm thế với em. Lý do câu chuyện xin được giải thích sau đây... Minh họa DAD Hồi đó, tôi dạy hai tín chỉ, đó là hai tín chỉ đúp, mỗi môn 45 tiết, trong đó quan trọng nhất là khâu thực hành. Phải thực hành thì mới có kỹ năng, điểm thực hành trong lớp cũng quan trọng ngang tầm điểm thi tốt nghiệp. Tôi rất quý em sinh viên ở chỗ tính em hiền lành, ít nói. Tuy nhiên, tôi cũng rất lo cho em ở chỗ bài tập trong lớp em chưa bao giờ đạt điểm 6 đã vậy em còn vắng một vài buổi lên lớp. Mà cái khoa chúng tôi dạy là để có những nhà báo thực thụ, những trưởng phó phòng văn hóa thông tin, những biên tập viên, những cán bộ lãnh đạo tuyên giáo quận huyện... cho địa phương sau này. Tôi hẹn gặp em một giờ riêng ngoài lớp, nói chuyện thân mật. Đại để, tôi nói muốn trở thành một cán bộ tốt cho địa phương, em phải có kiến thức, học hành phải nghiêm túc. Hãy quý tấm lòng và niềm tin của các vị lãnh đạo địa phương cho em đi học cử tuyển mà tập trung cho việc học tập. Tôi sẽ đánh giá em công bằng như ứng xử với bao nhiêu sinh viên khác, hoàn toàn không chiếu cố gì, mong em thông cảm. Có lẽ hiểu ra điều tôi nói, em học tốt hẳn lên. Đầu tiên là em không vắng học. Điểm thực hành trong lớp, em đạt yêu cầu; điểm thi tốt nghiệp, em đạt yêu cầu. Hỏi ra ở những môn khác, em đều có điểm đạt yêu cầu dù không cao lắm. Em tốt nghiệp cử nhân từ một trường danh giá nhất của đất nước này mà không “nợ” một môn nào cả. Tôi tin rằng 5 năm qua sau khi ra trường, em đã trở thành một cán bộ có kiến thức, đang tận tụy làm việc để phục vụ cho bà con dân tộc quê nhà mình. Tôi không máy móc để nói rằng văn bằng quyết định trình độ văn hóa và phẩm chất đạo đức một con người. Tôi tin rằng một người học hành tử tế, đi lên bằng chính năng lực của mình mà không cần xin điểm hay mua điểm, đắc thủ một số kỹ năng nghề nghiệp nhất định thì con người ấy có thể trở thành một cán bộ có phẩm chất, có năng lực sau này, bởi sau cái học trong nhà trường, còn có cái học do nghề dạy nghề đem lại nữa. Riêng đối với khoản điểm - một thước đo cần thiết nhưng lại không đạt được độ chính xác lý tưởng, thì tôi xin bàn lại. Tôi vẫn nghĩ rằng cần chấm dứt chế độ điểm ưu tiên trong tuyển sinh cũng như trong xét tốt nghiệp đại học, nhất là ở ngành y. Đất nước đã phát triển hơn 40 năm; ngành giáo dục - đào tạo đã khẳng định hoạt động bài bản 40 năm; học sinh sinh viên được học hành như nhau; chuyện chăm lo về mặt chính sách đã được làm rất tốt. Những điều đó là nền tảng để cho phép chúng ta nghĩ đến một cách đánh giá công bằng theo lối thông thường nhất của các nền giáo dục tiên tiến. Duy trì chế độ điểm ưu tiên trong sự nghiệp giáo dục đào tạo, đặc biệt là trong các trường y khoa chừng mực nào đó là không công bằng so với các em học sinh sinh viên bình thường khác và vô tình tạo ra những con người chưa đủ trình độ, năng lực có thể trở thành sức ì trong những cơ quan y tế và bệnh viện sau này. Tôi cũng không đồng tình với quan điểm cho “thiếu nợ” một số môn học trên đại học. Một sinh viên được cử tuyển hay thi đậu vào lớp chính quy, một cán bộ đi học văn bằng 2, một cán bộ học tại chức là phải học và thi đạt yêu cầu các môn học mới được công nhận tốt nghiệp. Việc cho “thiếu nợ” một vài môn nhưng vẫn cho người ấy ra trường là không công bằng đối với những người học hành và thi cử tử tế. Ở chừng mực nào đó, sự “thiếu nợ” ấy rất nguy hiểm, cứ y như chuối non giú ép, chưa đủ trình độ, năng lực mà vẫn được bổ nhiệm vào những chức vị quan trọng là có hại cho guồng máy nhà nước. Báo chí thông tin có những người đi học y khoa mà “nợ” một vài môn, kéo dài cả mười năm chưa trả được, thật đáng ngại. Muốn trở thành bác sĩ để phục vụ nhân dân và có thể có một đời sống tốt hơn là ước mơ chính đáng của hàng vạn học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông. Thế nhưng để trở thành sinh viên y khoa, em học sinh phổ thông bắt buộc phải giỏi ngoại ngữ. Ngoại ngữ ở đây có nghĩa là tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng La tinh. Giáo trình y khoa tiên tiến nhất của thế giới đều viết bằng ngoại ngữ, dược điển cũng viết bằng ngoại ngữ, các tên bệnh được viết có ghi chú thêm tiếng La tinh. Em nào muốn làm bác sĩ thì bản thân phải giỏi ngoại ngữ, đừng có đặt nặng vào thân thế gia đình mà không học ngoại ngữ, chờ được cử tuyển và hy vọng điểm ưu tiên. Và nên nhớ một điều tiên quyết là bác sĩ là người chuyên tâm chữa bệnh cứu người chứ không phải làm bác sĩ là để mở phòng mạch khám riêng kiếm mỗi ngày vài ba triệu đồng bạc. Nếu em không giỏi ngoại ngữ và hiểu chưa đúng thiên chức người bác sĩ thì tôi thành thật khuyên em đừng nên thi vào trường y. Trong khái niệm bác sĩ thì chữ “bác” có nghĩa là sâu và rộng. Kiến thức và kỹ năng thực hành y học của người bác sĩ càng sâu rộng càng tốt cho bệnh nhân. Cho nên, xã hội không thể chấp nhận một bác sĩ ghi chẩn đoán tên bệnh là “Cảm, ho, sổ mũi”. Cảm, ho, sổ mũi không phải là bệnh mà là biểu hiện của một hay vài thứ bệnh khác. Xã hội cũng không chấp nhận một viên bác sĩ ghi tên biệt dược theo kiểu Pê-ni-xi-lin, Xtơ-rép-tô-my-xin. Xã hội cũng không thể chấp nhận một bác sĩ khi ra toa mà không hỏi người bệnh các câu câu phổ thông như “Ông bà có bao giờ đau bao tử không?”; “Chị đang có thai hay không?”. Bất cứ cho thuốc chữa trị bệnh gì, người bác sĩ cũng phải hỏi các câu đó bởi với người có tiền căn bao tử thì phải cho thuốc khác, với phụ nữ đang mang thai thì phải cho thuốc khác. Trong 40 năm qua, y học VN đã có những tiến bộ thật tuyệt vời. Các ca mổ tách đôi những cặp song sinh, cấy ghép phủ tạng, thụ thai trong ống nghiệm, cấp cứu những trường hợp bị thương chí mạng... rất xứng đáng được ghi vào y văn thế giới. Tuyệt vời hơn nữa là các bệnh viện tuyến tỉnh và huyện đã thành công với những ca mổ nội tạng, ca khó, trả lại được đời sống cho bệnh nhân. Thế nhưng, vẫn còn đó những việc làm không hay như mổ lộn vết thương, chẩn đoán sai bệnh lý, thiếu kỹ năng và kinh nghiệm can thiệp nhanh khiến người bệnh tử vong làm phát sinh kiện tụng. Một cử nhân tốt nghiệp từ một ngành khoa học xã hội nhân văn ra - thí dụ như cử nhân báo chí truyền thông chẳng hạn, nếu tay nghề yếu thì viết không hay, bình luận về âm nhạc chưa sâu, làm tuyên truyền cổ động chưa tốt, không đưa được hoạt động văn hóa nghệ thuật của địa phương lên... Những cái non yếu đó suy cho cùng cũng không làm chết ai. Thế nhưng một bác sĩ ra trường mà chẩn đoán sai bệnh; đau ruột thừa mà chẩn ra đau trực tràng, viêm đường hô hấp trên mà chẩn ra viêm phổi mạn tính, bị viêm bao tử nặng mà cứ cho uống aspirin... thì có thể làm chết bệnh nhân như không. Sinh mạng con người nằm trong tay viên bác sĩ chứ không nằm trong tay anh cử nhân báo chí truyền thông. Mười sáu năm trước, tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống, đi đứng khó khăn, chân trái muốn teo cơ, chạy xe gắn máy không được. Tôi vào một bệnh viện điều trị suốt 45 ngày, làm cả thủ thuật chích dectancyl vào cột sống nhưng đi đứng vẫn chưa ổn. Các bác sĩ bảo tôi mổ nhưng tôi không đồng ý, xin về. Một người bạn thân đưa tôi ra ông thầy lang chuyên trị trật đả ở ga Mương Mán Hàm Thuận Nam, Bình Thuận. Ông lang xem phim, bảo tôi cởi đồ nằm sấp xuống và “sắp xếp” lại cột sống của tôi. Ông dần cho tôi 60 phút, cảm giác đau tưởng có thể la làng la xóm. Khi xong việc, ông bảo tôi đứng lên ngồi xuống 20 lần cho ông xem. Trời ạ, tôi làm 20 lần “thụt dầu” như vậy trót lọt, điều mà trước đó một giờ tôi không thể làm được dù chỉ một lần. Mười sáu năm nay, tướng đi của tôi khá ngay ngắn, ra vẻ một vị lão gia tươi tỉnh !. Tôi không so sánh nhưng thật tâm là tôi kính phục và biết ơn ông lang ấy!...
Trong một lần giảng dạy ở một lớp năm thứ tư bậc đại học, tôi để ý đến một em sinh viên người dân tộc. Em được địa phương cho đi học theo diện cử tuyển, nghĩa là sau này sẽ quay về phục vụ địa phương. Thông thường, em sẽ nhận được nhiều ưu tiên, chiếu cố, nhưng tôi đã không làm thế với em. Lý do câu chuyện xin được giải thích sau đây… Hồi đó, tôi dạy hai tín chỉ, đó là hai tín chỉ đúp, mỗi môn 45 tiết, trong đó quan trọng nhất là khâu thực hành. Phải thực hành thì mới có kỹ năng, điểm thực hành trong lớp cũng quan trọng ngang tầm điểm thi tốt nghiệp. Ảnh minh họa Tôi rất quý em sinh viên ở chỗ tính em hiền lành, ít nói. Tuy nhiên, tôi cũng rất lo cho em ở chỗ bài tập trong lớp em chưa bao giờ đạt điểm 6 đã vậy em còn vắng một vài buổi lên lớp. Mà cái khoa chúng tôi dạy là để có những nhà báo thực thụ, những trưởng phó phòng văn hóa thông tin, những biên tập viên, những cán bộ lãnh đạo tuyên giáo quận huyện… cho địa phương sau này. Tôi hẹn gặp em một giờ riêng ngoài lớp, nói chuyện thân mật. Đại để, tôi nói muốn trở thành một cán bộ tốt cho địa phương, em phải có kiến thức, học hành phải nghiêm túc. Hãy quý tấm lòng và niềm tin của các vị lãnh đạo địa phương cho em đi học cử tuyển mà tập trung cho việc học tập. Tôi sẽ đánh giá em công bằng như ứng xử với bao nhiêu sinh viên khác, hoàn toàn không chiếu cố gì, mong em thông cảm. Có lẽ hiểu ra điều tôi nói, em học tốt hẳn lên. Đầu tiên là em không vắng học. Điểm thực hành trong lớp, em đạt yêu cầu; điểm thi tốt nghiệp, em đạt yêu cầu. Hỏi ra ở những môn khác, em đều có điểm đạt yêu cầu dù không cao lắm. Em tốt nghiệp cử nhân từ một trường danh giá nhất của đất nước này mà không “nợ” một môn nào cả. Tôi tin rằng 5 năm qua sau khi ra trường, em đã trở thành một cán bộ có kiến thức, đang tận tụy làm việc để phục vụ cho bà con dân tộc quê nhà mình. Tôi không máy móc để nói rằng văn bằng quyết định trình độ văn hóa và phẩm chất đạo đức một con người. Tôi tin rằng một người học hành tử tế, đi lên bằng chính năng lực của mình mà không cần xin điểm hay mua điểm, đắc thủ một số kỹ năng nghề nghiệp nhất định thì con người ấy có thể trở thành một cán bộ có phẩm chất, có năng lực sau này, bởi sau cái học trong nhà trường, còn có cái học do nghề dạy nghề đem lại nữa. Riêng đối với khoản điểm – một thước đo cần thiết nhưng lại không đạt được độ chính xác lý tưởng, thì tôi xin bàn lại. Tôi vẫn nghĩ rằng cần chấm dứt chế độ điểm ưu tiên trong tuyển sinh cũng như trong xét tốt nghiệp đại học, nhất là ở ngành y. Đất nước đã phát triển hơn 40 năm; ngành giáo dục – đào tạo đã khẳng định hoạt động bài bản 40 năm; học sinh sinh viên được học hành như nhau; chuyện chăm lo về mặt chính sách đã được làm rất tốt. Những điều đó là nền tảng để cho phép chúng ta nghĩ đến một cách đánh giá công bằng theo lối thông thường nhất của các nền giáo dục tiên tiến. Duy trì chế độ điểm ưu tiên trong sự nghiệp giáo dục đào tạo, đặc biệt là trong các trường y khoa chừng mực nào đó là không công bằng so với các em học sinh sinh viên bình thường khác và vô tình tạo ra những con người chưa đủ trình độ, năng lực có thể trở thành sức ì trong những cơ quan y tế và bệnh viện sau này. Tôi cũng không đồng tình với quan điểm cho “thiếu nợ” một số môn học trên đại học. Một sinh viên được cử tuyển hay thi đậu vào lớp chính quy, một cán bộ đi học văn bằng 2, một cán bộ học tại chức là phải học và thi đạt yêu cầu các môn học mới được công nhận tốt nghiệp. Việc cho “thiếu nợ” một vài môn nhưng vẫn cho người ấy ra trường là không công bằng đối với những người học hành và thi cử tử tế. Ở chừng mực nào đó, sự “thiếu nợ” ấy rất nguy hiểm, cứ y như chuối non giú ép, chưa đủ trình độ, năng lực mà vẫn được bổ nhiệm vào những chức vị quan trọng là có hại cho guồng máy nhà nước. Báo chí thông tin có những người đi học y khoa mà “nợ” một vài môn, kéo dài cả mười năm chưa trả được, thật đáng ngại. Muốn trở thành bác sĩ để phục vụ nhân dân và có thể có một đời sống tốt hơn là ước mơ chính đáng của hàng vạn học sinh tốt nghiệp trung học phổ thông. Thế nhưng để trở thành sinh viên y khoa, em học sinh phổ thông bắt buộc phải giỏi ngoại ngữ. Ngoại ngữ ở đây có nghĩa là tiếng Anh, tiếng Pháp và cả tiếng La tinh. Giáo trình y khoa tiên tiến nhất của thế giới đều viết bằng ngoại ngữ, dược điển cũng viết bằng ngoại ngữ, các tên bệnh được viết có ghi chú thêm tiếng La tinh. Em nào muốn làm bác sĩ thì bản thân phải giỏi ngoại ngữ, đừng có đặt nặng vào thân thế gia đình mà không học ngoại ngữ, chờ được cử tuyển và hy vọng điểm ưu tiên. Và nên nhớ một điều tiên quyết là bác sĩ là người chuyên tâm chữa bệnh cứu người chứ không phải làm bác sĩ là để mở phòng mạch khám riêng kiếm mỗi ngày vài ba triệu đồng bạc. Nếu em không giỏi ngoại ngữ và hiểu chưa đúng thiên chức người bác sĩ thì tôi thành thật khuyên em đừng nên thi vào trường y. Trong khái niệm bác sĩ thì chữ “bác” có nghĩa là sâu và rộng. Kiến thức và kỹ năng thực hành y học của người bác sĩ càng sâu rộng càng tốt cho bệnh nhân. Cho nên, xã hội không thể chấp nhận một bác sĩ ghi chẩn đoán tên bệnh là “Cảm, ho, sổ mũi”. Cảm, ho, sổ mũi không phải là bệnh mà là biểu hiện của một hay vài thứ bệnh khác. Xã hội cũng không chấp nhận một viên bác sĩ ghi tên biệt dược theo kiểu Pê-ni-xi-lin, Xtơ-rép-tô-my-xin. Xã hội cũng không thể chấp nhận một bác sĩ khi ra toa mà không hỏi người bệnh các câu câu phổ thông như “Ông bà có bao giờ đau bao tử không?”; “Chị đang có thai hay không?”. Bất cứ cho thuốc chữa trị bệnh gì, người bác sĩ cũng phải hỏi các câu đó bởi với người có tiền căn bao tử thì phải cho thuốc khác, với phụ nữ đang mang thai thì phải cho thuốc khác. Trong 40 năm qua, y học VN đã có những tiến bộ thật tuyệt vời. Các ca mổ tách đôi những cặp song sinh, cấy ghép phủ tạng, thụ thai trong ống nghiệm, cấp cứu những trường hợp bị thương chí mạng… rất xứng đáng được ghi vào y văn thế giới. Tuyệt vời hơn nữa là các bệnh viện tuyến tỉnh và huyện đã thành công với những ca mổ nội tạng, ca khó, trả lại được đời sống cho bệnh nhân. Thế nhưng, vẫn còn đó những việc làm không hay như mổ lộn vết thương, chẩn đoán sai bệnh lý, thiếu kỹ năng và kinh nghiệm can thiệp nhanh khiến người bệnh tử vong làm phát sinh kiện tụng. Một cử nhân tốt nghiệp từ một ngành khoa học xã hội nhân văn ra – thí dụ như cử nhân báo chí truyền thông chẳng hạn, nếu tay nghề yếu thì viết không hay, bình luận về âm nhạc chưa sâu, làm tuyên truyền cổ động chưa tốt, không đưa được hoạt động văn hóa nghệ thuật của địa phương lên… Những cái non yếu đó suy cho cùng cũng không làm chết ai. Thế nhưng một bác sĩ ra trường mà chẩn đoán sai bệnh; đau ruột thừa mà chẩn ra đau trực tràng, viêm đường hô hấp trên mà chẩn ra viêm phổi mạn tính, bị viêm bao tử nặng mà cứ cho uống aspirin… thì có thể làm chết bệnh nhân như không. Sinh mạng con người nằm trong tay viên bác sĩ chứ không nằm trong tay anh cử nhân báo chí truyền thông. Mười sáu năm trước, tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống, đi đứng khó khăn, chân trái muốn teo cơ, chạy xe gắn máy không được. Tôi vào một bệnh viện điều trị suốt 45 ngày, làm cả thủ thuật chích dectancyl vào cột sống nhưng đi đứng vẫn chưa ổn. Các bác sĩ bảo tôi mổ nhưng tôi không đồng ý, xin về. Một người bạn thân đưa tôi ra ông thầy lang chuyên trị trật đả ở ga Mương Mán Hàm Thuận Nam, Bình Thuận. Ông lang xem phim, bảo tôi cởi đồ nằm sấp xuống và “sắp xếp” lại cột sống của tôi. Ông dần cho tôi 60 phút, cảm giác đau tưởng có thể la làng la xóm. Khi xong việc, ông bảo tôi đứng lên ngồi xuống 20 lần cho ông xem. Trời ạ, tôi làm 20 lần “thụt dầu” như vậy trót lọt, điều mà trước đó một giờ tôi không thể làm được dù chỉ một lần. Mười sáu năm nay, tướng đi của tôi khá ngay ngắn, ra vẻ một vị lão gia tươi tỉnh !. Tôi không so sánh nhưng thật tâm là tôi kính phục và biết ơn ông lang ấy!… Vũ Đức Sao Biển/ Thanh Niên
tâm sự sinh viên ngành y